Cuộc sống :|

1 nhận xét
Lằm co ro cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, nghe dư âm mùi nhớ hòa quyện chút đất trời sền sệt giao mùa. Thổn thức âm vang tiếng gió rít từng hồi co giật trên mái tôn mỏng manh, như tiếng nấc nghẹn ngào của ai lạc mất đi tình yêu đầu đời, vụng dại nhưng không kém phần đắm say. Đã cố gắng trùm kín chiếc chăn bông như sao gió cứ lùa từng cơn nhức nhối, hay bởi vì trái tim ta lạnh buốt mùa Đông nên cơn gió càng lạnh lẽo ác liệt.

Ừ mùa Đông… Nghe đâu đây mùa Đông đang quay về…. Đông vừa sang, tháng Mười rơi về nơi nào không ai rõ, những cơn gió ào ào, theo nhau kéo về trong đêm vắng. Bàn tay buông trên phím lạnh tê người, không biết tháng năm có làm thôi nhung nhớ, thời gian có phai nhạt kí ức

Hình như đêm qua trời lạnh giá, bàn tay tê buốt, trái tim đóng băng và có tuyết rơi nơi nào đó trong tâm hồn . Người quay lưng bỏ lại trên phố, phố vắng người mình ta bơ vơ, có khóc không cũng không nhớ nữa, hay là ta không muốn nhớ một nỗi đau... ừ bao lâu không còn biết đến những ngọt ngào? Từ khi nào chỉ biết đến những khô khan. Gió mùa Đông đang bắt đầu thổi lạnh từng làn hơi thở. Đi trong mùa thấy tê dại bờ vai, môi khô khan nguồn hơi nước nứt chảy nỗi buồn. Ra thế, mùa Đông đã đến rồi và Thu cũng chợt tàn được bao lâu sao ta không hay biết? Phải chăng tại lòng ta hay hững hờ, phải chăng tâm ta không để ý? Hay ta giả vờ bận bịu với những chuyện không tên, mắt vẫn dõi theo từng nhịp thở tim tràn nhựa sống mà sao hay giật mình bối rối với mỗi ánh nhìn của ai đó. Ta trốn chạy... rồi chạy trốn.

Tay ta lạnh. Cái lạnh thấm làn da xương gầy rắn rỏi. Người ta bảo chắc tại lòng ta hay sỏi đá nên da thịt cũng tê tái mỗi khi Đông về. Trong đêm, bàn chân ta dụi mãi vào chiếc chăn dày lắm mà bình minh lên vẫn thấy lạnh buốt như chạm vào nước phơi trong đêm khuya sương giá. Ta lại muốn tìm một đôi chân nào đó ủ ấm chân ta qua mùa. Muốn bàn tay ai đó nắm tay ta xoa, xuýt hà hơi thở ấm nồng xua hết khí mùa đầu Đông. Cứ thế se nồng, cứ thế vất vưởng những mong ước vu vơ, cứ thế chuyện tưởng dừng chân... đâu biết là chuyện ngày qua vẫn còn là chuyện của ngày hôm nay.Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để lòng tự hỏi nơi xa kia tình yêu đang làm gì. Không biết đã bao lâu rồi không nhìn lại khuôn mặt và đôi mắt biếc cười của tình yêu. Một năm trôi qua thật nhanh mà nhiều lúc tưởng chừng như đã lâu lắm, bởi trên con đường thời gian ấy chỉ có mình lẻ loi bước đi. Giờ này, ở nơi ấy tình yêu buồn không. Dẫu cái ngày ấy đã lùi lại ở phía sau từ lâu, nhưng mỗi lần nghĩ lại, trái tim lại cảm thấy ấm áp.

Nhớ bàn tay ta đan vào nhau vào một buổi chiều rất lạnh. Có quá nhiều nỗi nhớ nhưng không thể nào gọi thành tên... Mọi thứ trên đời này, không nên tin vào những ảo mộng xa xôi, bởi vì không gì có thể khỏa lấp đi khoảng cách xa vời, dẫu bao lần ngoài phố đã bắt gặp một dáng hình quen thuộc, nhưng chỉ là hình ảnh ảo của tình yêu...
Nơi đời sống ồn ào náo nhiệt, chỉ xin dấu vết thời gian dừng lại một phút, đừng xóa nhạt ký ức của nhau. Vẫn tin vào ánh thái dương dù lúc này mây đen đang bao phủ bầu trời, mặt trời không hề chiếu sáng. Vẫn tin vào tình yêu ngay cả khi rất cô đơn, một mình. Vẫn tin vào tương lai tốt đẹp, dù hiện tại đang chịu nhiều đau khổ. Vẫn tin vào một ngày mai tươi đẹp... dù ở đâu, tình yêu vẫn không thay đổi.

Thì thế thôi, ta không có cái ngọt ngào thơm hương hoa mùa cũ. Ta chỉ có cái hanh hao khô khốc sần sùi những suy nghĩ hờn ghen trách móc giận hờn muộn màng điều chẳng thể là của ta. Sống bằng kí ức, yêu bằng nỗi nhớ, giận dỗi bằng nhịp đập yêu thương của con tim... nên lòng ta đa mang cảm xúc nỗi niềm.

Thì ta không có cái ngọt ngào như ai đó, thì ta không có cái ấm áp như người vẫn có. Ta có một tấm chân tình dệt bằng mộng yêu đương, có một niềm tin đã mất nhưng cố níu giữ tâm ta không suy chuyển đối với người. Mộng nào đẹp hơn mộng ước ta mang đến bên người, yêu nào nhiều như yêu ta trao người rồi chỉ nhận lấy chất chứa những hờn ghen. Hờn ghen trong muộn màng vội vàng gấp gáp.

Tình vội vàng đến, yêu cũng vội vàng đi.

Dòng đời vẫn chảy xiết với những mảnh đời, với những gam màu sáng tối khác nhau. Những cái nắm tay là cần thiết, những vòng tay yêu thương, đùm bọc và đoàn kết là cần thiết trước những vòng xoáy cuộc đời. Nếu không đưa tay mình ra thì mình chẳng thể nắm được đôi tay người khác, và mình cũng chẳng thể có được cái nắm tay của người khác dành cho mình...

Trăng đã bị sương đêm bao phủ, gió cũng đã mệt đôi chân buông lơi giữa trời. Không gian chìm vào tĩnh lặng, tất cả còn lại cái lạnh giá của mùa Đông...
( NST)

You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "